Truyện dài [Fanfiction] Bí mật gia tộc - Glo

Gloriiallyy

Ed’s ♥
Staff member
Moderator
UEE Translation Team
Paparazzi
Chương 58: Xoay chuyển vận mệnh

"Kết quả xét nghiệm mới nhất đây ạ, ngài xem."

Dan nhận lấy tập giấy từ tay bác sĩ hồi sức, vừa vội vã bước đi vừa đọc qua một lượt. Tất cả đều tốt lên từng ngày, ổn định hơn thời điểm trước đó, và tiên lượng hồi phục rất tốt. Đến tận khi cầm trong tay những bằng chứng chắc chắn này, anh vẫn không dám lạc quan mà tin vào sự thật này.

Anh mở cửa phòng hồi sức và bước vào, đập vào mắt trước tiên vẫn là hình ảnh Ley đang ngồi lặng lẽ bên giường bệnh, ánh mắt tập trung không rời vào đứa con gái đang nằm bất động cùng một loạt thiết bị gắn trên người. Anh khẽ thở dài, tiến đến nhẹ đặt tay lên vai Ley:

"Em về nghỉ đi, đã ở đây mấy ngày rồi."

Ley ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng đáp như thể mọi sức lực đã giành hết cho việc dõi theo từng hơi thở của Glo:

"Em muốn ở đây. Em không thể để con bé một mình nữa. Chúng ta đã từng nhốt Glo trong phòng hồi sức mà, và con bé lúc đó đã cô đơn lắm."

Dan kéo ghế ngồi xuống cạnh, vẫn cầm tập xét nghiệm trên tay, dùng nó như một bằng chứng xác thực trấn an cô:

"Kết quả xét nghiệm hôm nay tốt lắm rồi, cơ thể nó đang hồi phục rất nhanh. Giống như… nội tạng được khởi động lại sau khi đóng băng vậy."

Ley khẽ mỉm cười, nhẹ nhõm gật đầu:

"Em hiểu. Thật may mắn cho chúng ta, vì tất cả đều đã hiểu sai về dòng năng lượng kia."

Hiểu rằng nó sẽ chèn ép và phá hủy cơ thể, rằng khi không còn nó thì cơ thể sẽ mất hoàn toàn chức năng. Nhưng thứ nó cần chỉ là được thực hiện sứ mệnh, cần được giải thoát khỏi cơ thể mỏng manh không đủ sức chứa đựng.

Nguồn năng lượng đóng băng dần nội tạng kể từ khi phong ấn hào quang mất. Và trả lại tự do cho cơ thể khi đã được hoàn toàn giải phóng.

Nhưng một con người bình thường không hề có pháp lực nguyên thủy như Glo, may mắn vượt qua được sự tấn công này, liệu có thể hồi phục được hoàn toàn hay không cũng chưa ai dám chắc. Chức năng nội tạng có thể trở về bình thường, nhưng lớp vỏ bọc cơ thể đã chịu áp lực quá lâu, không biết phải cần bao nhiêu thời gian mới có thể trở lại như trước.

Đó là một nỗ lực phi thường, và sức chịu đựng vượt quá cả giới hạn.

Dan gấp tập giấy trên tay lại, nhìn đứa con gái vừa trải qua một giai đoạn đau đớn, bất giác mỉm cười, bật ra những lời bản thân mình còn chưa dám hi vọng:

"Con bé chỉ đang nghỉ ngơi thôi, sau bao ngày vất vả. Khi nào thực sự hồi phục, con sẽ trở lại với chúng ta."

Phải không?



"Chủ tịch, chúng tôi vừa nhận được tin báo, Garrick Miller đã trốn thoát rồi."

Dan rời mắt khỏi tài liệu trên bàn, ngẩng đầu nhìn người thư kí, không mấy ngạc nhiên và chợt hỏi lại một vấn đề khác tưởng như chẳng liên quan:

"Cậu đã chuyển lời của tôi tới con bé Grey chưa?"

"Rồi ạ, thưa chủ tịch. Cả bức thư của tiểu thư tôi cũng giao lại rồi. Cô bé nói sẽ tự biết sắp xếp."

Dan gật đầu, lấy ra một tập tài liệu khác từ chồng giấy bên cạnh, tiếp tục nói:

"Chúng ta sẽ có vài công việc phải sắp xếp lại. Tổng thống không còn nơi nào để dựa dẫm, nhiệm kì của ông ta cũng đến lúc kết thúc rồi." - Anh khẽ mỉm cười, động viên người đã cùng đồng hành với mình trong suốt thời gian khó khăn vừa qua. - "Chúng ta đã làm rất tốt rồi, và tiếp theo sẽ lại phải gánh trách nhiệm nặng nề đấy."

"Vâng, thưa chủ tịch. Tôi sẽ cố gắng hết sức mình!"

*

"Chuyến bay mang số hiệu 7447 từ Sarad đến Vajiran sẽ xuất phát sau ba mươi phút nữa. Xin nhắc lại…"

Grey hộc tốc lao vào sân bay, nghe tiếng loa thông báo lại càng thêm sốt ruột. Cô ngơ ngác nhìn quanh một hồi, không phải lần đầu đến sân bay Sarad nhưng lúc này vẫn bị vội vã làm cho bối rối đến mất phương hướng. Hàng người đông đúc chen ngang che mất tầm nhìn của cô, sau rất lâu vừa chạy vừa tìm kiếm, cuối cùng cô cũng đã gặp được những người muốn gặp.

Ba người đang chuẩn bị bước vào phòng chờ, nhìn thấy cô sững sờ trong phút chốc.

Những người được gọi là "gia đình" của cô.

Grey thở hắt ra một tiếng, bước chân bỗng chốc lại lưỡng lự. Cô tiến đến khoảng cách có thể nghe rõ lời nói hai phía giữa không gian ồn ào, rồi cúi người.

"Con… sao lại… ở đây?"

Shiin ngập ngừng lên tiếng, vừa vui mừng lại vừa khó xử. Sau ngày kí hiệp ước hôm đó tất cả đều đã xác định rằng nhà Miller sẽ không thể nhận lại đứa con này, bởi vì Grey đã kiên quyết không nhận cha mẹ, đã phản đối đến cùng và khi bị bắt về trụ sở của hiệp hội đã trốn đi đến mấy lần. Nhưng hôm nay khi cả ba người đang chuẩn bị trốn khỏi cáo buộc dành cho Garrick, Grey lại bỗng dưng xuất hiện, không rõ lí do gì, nhưng khiến cho bất cứ ai cũng đều hoang mang.

Garrick nhìn về phía cô một hồi, rồi bất chợt bật cười:

"Con có dẫn theo ai đến bắt ta về không?"

Nhưng Grey vẫn im lặng thêm một lúc nữa, có lẽ vì muốn sắp xếp lại những điều muốn nói trong đầu, hoặc là vì cảm thấy khó khăn với những gì mình định nói ra. Cô hướng ánh mắt xuống đất, bối rối lên tiếng:

"Con… chỉ muốn… nói lời tạm biệt…"

Cả hai kinh ngạc đến câm nín, và người em trai của cô đang đứng cạnh cũng không kìm được mà đáp lời:

"Cảm ơn chị." - Cậu mỉm cười. - "Vì đã bỏ qua những khúc mắc trước giờ với ba mẹ để đến đây."

"Không nha, bỏ qua thì chưa, nhưng tôi nghĩ mình không nên lạnh lùng thế." - Grey thở dài, vẫn không dám nhìn thẳng vào mặt "ba mẹ" mình. - "Sai vẫn là sai, vi phạm luật pháp vẫn là phạm tội. Hôm nay con đến đây chỉ có vài lời này thôi."

Cô lấy hết can đảm nhìn thẳng vào Shiin, hít một hơi sâu và rồi tiếp tục:

"Glo có gửi cho con một bức thư, nói là chính cô ấy đã nhờ… mẹ… giúp tìm cách giải lời nguyền, và nhờ con cảm ơn." - Cô nhỏ giọng, như thể không dám lớn tiếng giữa nơi đông đúc này, bật ra một tiếng cười gượng gạo. - "Mặc dù cách thức của mẹ có hơi… hãi hùng… và còn gây xôn xao dư luận dài dài."

Shiin bật cười, khẽ gật đầu:

"Mẹ đã định làm tới cùng đấy, để ép con bé đó giải lời nguyền và khiến những người kia trải qua cảm giác mất đi đứa con gái yêu quý của mình. Nhưng rồi nó lại tự tìm tới và nhờ mẹ giúp, giúp nó bằng chính kế hoạch của mẹ."

"Phải rồi, cả về LDC nữa. Chắc mọi người cũng đoán được, có thể thuận lợi chạy trốn thế này, là vì họ đã muốn thả mọi người đi."

Grey liếc nhìn về phía Garrick, ánh mắt ẩn ý mang vài phần dè chừng.

"Con không biết hiểu lầm ngày xưa là thế nào. Nhưng giờ họ chấp nhận làm vậy vì con, vì sợ rằng lần nữa khiến con mất gia đình. Nên con mong mọi người sẽ từ bỏ mối thù này."

"Vậy chị có…"

Em trai cô vừa lên tiếng, cô đã lập tức giơ tay chặn lại, trả lời câu hỏi cậu ta còn chưa kịp nói ra:

"Nhưng con không đi cùng đâu. Con quen cuộc sống này rồi. Và có khi như này lại tốt, cuộc sống của chúng ta sẽ không bị đảo lộn chỉ vì phát hiện huyết thống."

Sự thất vọng thoáng hiện lên trên khuôn mặt ba người kia, nhưng chẳng ai nói thêm lời nào cả. Bởi vì tất cả đều hiểu sự lựa chọn này của Grey là bất di bất dịch, chưa bao giờ thay đổi và cũng sẽ không thay đổi. Cô đã sống một mình bao năm qua, tiếp tục một mình cũng chẳng phải vấn đề gì. Cô sẽ coi như chưa từng có chuyện đi tìm ba mẹ ruột, coi như cô đã từ chối yêu cầu giúp đỡ đó từ nhà Collins ngay từ đầu và không có người thân nào ở đây cả.

Cô chỉ có thể cố gắng đến vậy thôi. Đã nhận họ là ba mẹ, nói chuyện một lần nghiêm túc, nhưng những sai lầm họ gây ra và những hành động tàn nhẫn với Glo hay với nhà Collins vẫn không thể xóa bỏ. Muốn cô quên nó đi, chỉ có cách là quên nhà Miller đi thôi.

"Chuyến bay mang số hiệu 7447 từ Sarad đến Vajiran sẽ xuất phát sau mười phút nữa. Xin nhắc lại…"

Grey liếc nhìn đồng hồ, biết rằng mình không thể tiếp tục dài dòng hơn nữa, liền kết thúc cuộc nói chuyện ở đây.

"Con chỉ muốn nói vậy thôi. Và lời cuối cùng. Dù hai người có làm bất cứ điều gì, thì cũng đừng lấy con làm lí do. Con chỉ là nguyên nhân ban đầu thôi, còn đi đến bước này là do tham vọng của hai người cả."

Rồi cô cúi đầu một lần nữa, một lời tạm biệt nghiêm túc và tôn trọng dành cho những người duy nhất chung dòng máu, nhưng không bao giờ trở về cùng một nhà.

Shiin lưỡng lự đứng lại, không biết nói thêm lời nào, cũng không muốn cứ thế rời đi, cho đến khi đứa con trai bên cạnh lại lên tiếng:

"Tạm biệt chị, mong rằng chúng ta sẽ lại có ngày gặp mặt."

Grey bật cười, vẫy vẫy tay với cậu ta. Cô cũng không biết nữa, chuyện này với cô khá là kì cục, không rõ cô có muốn thế hay không nữa.

Garrick nhấc hành lí lên tay, gật đầu nhẹ với cô, lời tạm biệt nhẹ nhàng đến bất thường với một người như ông:

"Chào con."

Và Shiin, ngập ngừng thêm một khoảnh khắc, đưa tay khẽ chạm vào vai cô, thở dài lưu luyến:

"Cảm ơn con… vì đã đến đây…"

Chuyến bay rời Faraway xuất phát từ sáng sớm, mang theo ba người thân duy nhất của cô rời xa cuộc đời cô một lần nữa.

Cô không buồn, vì đó là lựa chọn của mình. Cô chỉ thấy tiếc cho sự việc đã xảy ra trong quá khứ, chỉ vì những định kiến, những hiểu lầm không đáng có mà khiến cho một đứa bé sơ sinh phải rời xa ba mẹ, khiến cho mối thù hằn gây ra sai lầm không thể tha thứ.

Nhưng có khi đó lại là sắp đặt của số mệnh, để cô có được cuộc sống ngày hôm nay.

Một cuộc sống mà cô chẳng phải phàn nàn gì cả.

*

"Em mới nghe ngóng được tin tức phía con người, à không, là phía "đồng loại mới" của chúng ta." - Lam kéo ghế đến gần và ngồi xuống trước mặt Saig, cẩn thận quan sát nét mặt anh, thở dài một tiếng rồi tiếp tục nói. - "Họ đang ra sức trấn an dân chúng vì những thay đổi đột ngột này. LDC ngày càng tăng cường quyền lực, vì chính phủ đã chịu thua trước sức ép và sự lớn mạnh của họ. Và… Gloria Collins đang trong trạng thái hôn mê."

Saig chững lại trong giây lát, tâm trạng bất ổn càng dao động mạnh mẽ. Anh không đáp lại, cũng không để lộ phản ứng ngoài mặt, khiến cho Lam càng muốn gây thêm sự chú ý.

"Cô ta cũng may mắn đấy nhỉ. Nếu như ngày trước mà thành vật tế của chúng ta thật thì chắc là cũng không chết rồi."

Anh trừng mắt nhìn cậu ta, cảnh cáo trong câm lặng khiến Lam lập tức im bặt. Cậu ta thu lại ánh mắt thăm dò, lặng lẽ đứng dậy định rời đi, nhưng rồi Saig đúng lúc đó lại lên tiếng:

"Cậu có biết tại sao tôi lại giữ cậu lại không?"

Anh ngẩng đầu nhìn Lam, nghiêm khắc tiếp lời:

"Bởi vì để một mối nguy hiểm bên cạnh, tôi sẽ không bao giờ lơ là."

Bởi vì ngoài việc giữ lại, anh cũng không muốn đối xử bằng bất cứ cách tàn nhẫn nào. Vì anh cuối cùng cũng chỉ còn lại một người thân duy nhất.

Lam không còn chỗ dựa nào khác, dù có muốn hay không, cũng chỉ có sự lựa chọn cuối cùng. Là nghe lời anh.

Saig khẽ thở dài, mệt mỏi trong lòng hiện rõ trên nét mặt u ám khi anh chỉ còn lại một mình trong phòng. Anh còn rất nhiều việc phải lo, nhưng tâm trí vẫn không thể nào tập trung nổi. Anh vẫn chưa xác định được mình sẽ phải sống thế nào tiếp. Chính anh còn hoang mang về con đường trước mắt, vậy mà lại phải chỉ dẫn cho hàng trăm ngàn "con người mới" ngoài kia.

Anh gạt gọn những đồ đạc lộn xộn trên bàn sang một bên, để chỗ trống vừa đủ để làm việc, chẳng buồn quan tâm đến việc sắp xếp lại. Nhưng trong lúc đó, ánh mắt lơ đãng vô tình lướt qua một vật kì lạ.

Một chiếc USB.

Nó đã nằm đó suốt những ngày bận rộn, anh cũng không có sức mà để tâm. Chiếc USB Glo đã đặt vào tay anh trước ngày kí hiệp ước và dặn rằng, khi nào cho phép mở thì hãy mở.

Anh cầm nó trên tay, đấu tranh giữa việc mở nó và giữ lại cho đến khi Glo thật sự cho phép, chờ đến ngày cô lại xuất hiện trước mặt anh một lần nữa, và nói…

Không, anh còn không biết liệu ngày đó có đến hay không.

Rốt cuộc sau rất lâu chần chừ, anh đã mở máy tính và kết nối với chiếc USB nhỏ bé. Trong này chỉ có một file ghi âm, chẳng dài, nhưng lại chứa một thứ vô cùng quý giá với anh. Những lời nói của những ngày cuối cùng, được Glo dồn tất cả tâm tư vào từng câu chữ.

Anh chăm chú đến bất động, đắm chìm đến sững sờ và kí ức hiện lên rõ ràng như một đoạn phim. Giống như người đã đứng ngay trước mắt, nói với anh những lời tạm biệt sau cuối, giống như anh đang lạc vào một giấc mơ.

Không thể với tới.

Cũng không thể níu giữ.



"Xin chào, Sagirus Vasconcellos, em biết anh sẽ mở nó vào lúc này mà.

Chắc bây giờ tất cả thực sự đã kết thúc rồi phải không? Chúng ta đã trở thành đồng loại, không còn kẻ thù nào nữa, cũng không còn loài sinh vật bị Faraway chối bỏ.

Mọi thứ đã ổn định lại rồi.

Nhưng em lại không được gặp anh nữa.

Xin lỗi anh vì lời tạm biệt muộn màng này. Em không đủ dũng khí để nói trực tiếp với anh, để đối mặt với anh mà nói mấy lời này trong những ngày căng thẳng.

Cho nên… đành phải đưa thứ này cho anh thôi.

Có lẽ em chưa từng nói điều này với anh nhỉ. Tuy rằng Vampire luôn có một sức hút mê hoặc, nhưng lần đầu gặp anh, em lại chỉ thấy sợ hãi. Haha. Nên em mới lên kế hoạch giết anh, và tất cả đồng loại của anh nữa.

Nhưng kế hoạch đó phá sản rồi, bởi vì chính em đã thay đổi từ lúc nào không hay, vì anh, và những Vampire bên cạnh anh, đã khiến em phải thay đổi, phải nhìn nhận lại những người mình luôn ghê sợ.

Vì anh đã bảo vệ em.

Cảm ơn anh rất nhiều, vì có anh em mới sống được đến ngày thực hiện sứ mệnh.

Và cũng chính vì thế, em… em mới có tình cảm với anh…

Mặc dù cũng không thể phủ nhận rằng càng nhìn anh em lại càng bị cuốn vào sức thu hút thiên phú kia. Sự thu hút đó khiến cho em có một mong muốn mãnh liệt, là được bên cạnh anh, nhìn anh thêm nhiều lần nữa, giúp anh bằng mọi cách, để anh có thể thuận lợi làm bất cứ dự định nào cho mình và cả phe phía đông.

Khi đến với anh, em chỉ nghĩ mình sẽ tận dụng những khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại để yêu anh, bao lâu cũng được, còn hơn là chưa từng cố gắng. Có thể chúng ta sẽ chỉ yêu nhau được vài ngày, cho đến khi chiến tranh chia tách; hoặc là vài tháng, đến khi anh nhận ra mình còn nhiều mối bận tâm hơn là một con người bình thường như em; hoặc vài năm, cho đến khi em già đi trước anh. Em chấp nhận tất cả những điều đó, chỉ vì muốn được yêu anh.

Nhưng càng yêu anh, em lại càng không dám nghĩ đến ngày phải xa cách. Em muốn chúng ta được tiếp tục bước đi cùng nhau. Dài hơn những dự tính kia, càng lâu càng tốt. Em không còn dám nghĩ đến việc nếu xa anh thì phải làm thế nào nữa.

Và thật may vì anh cũng giống em, cũng nghĩ rằng, trở thành "đồng loại mới" là phương án tốt nhất cho chúng ta.

Cảm ơn anh vì tất cả những nỗ lực đó, vì đã cố gắng xóa bỏ khoảng cách giữa chúng ta. Nhưng chúng ta đều không ngờ rằng, càng cố rút ngắn, khoảng cách lại càng xa. Khi trước là khác biệt âm dương, bây giờ, vẫn là âm dương cách biệt. Chỉ là chúng ta đổi chỗ cho nhau mà thôi.

Em cũng đã hoảng loạn lắm, vì em sợ chết, vì không nghĩ cái chết lại đến gần mình nhanh thế này. Nhưng nghĩ đến anh, em lại thấy mình lạc quan hơn bao giờ hết. Anh cần được giải thoát, được trở về với ánh sáng, tiếp tục sống trong hòa bình mình đã dốc sức gây dựng. Vậy thì sự ra đi của em sẽ không phải vô nghĩa.

Những việc còn lại với "con người mới", giao cho anh. Em biết là những ngày tháng tiếp theo sẽ rất khó khăn, nhưng em cũng tin sẽ có người giúp anh vượt qua dễ dàng.

Anh phải tiếp tục sống cho tốt khoảng thời gian ngắn ngủi của con người, đừng nghĩ rằng em hi sinh vì ai rồi dằn vặt bản thân. Em chẳng hi sinh vì ai cả, em chỉ chọn cách thực hiện sứ mệnh thay vì chết một cách vô ích.

Xin lỗi anh, vì đã thất hứa, với tất cả dự định của chúng ta.

Xin lỗi… vì không thể tiếp tục bên cạnh anh được nữa.


Nếu như được sinh ra lần nữa, em chỉ ước mình có một cuộc đời bình yên

Vẫn là con của ba mẹ,

không phải người bất thường,

không có Vampire,

và được gặp lại anh.”
 
Last edited:

Gloriiallyy

Ed’s ♥
Staff member
Moderator
UEE Translation Team
Paparazzi
Chương 59: Trở về với ánh sáng

Giữa cuộc sống yên bình phẳng lặng, Faraway rốt cuộc đã trôi qua tám mùa. Khi trận chiến khủng khiếp ngày đó không còn là nỗi ám ảnh, khi con người thật sự yên tâm rằng cuộc sống nơi này đã trở lại bình thường, hai năm đã qua từ khi nào không hay.

Nhà nước được đổi mới hoàn toàn dưới nhiệm kì của tổng thống mới. LDC vẫn duy trì những hoạt động vốn có, mặc dù không còn là bí ẩn, nhưng đối với người dân họ vẫn là một thế lực khó gần đáng sợ. Dự án “trở về với ánh sáng” vẫn tiến hành thuận lợi, với LDC chịu trách nhiệm hoàn toàn.

Những “con người mới” vẫn đang tạm thời bị giới hạn trong khu rừng phía bắc, LDC đã cải tạo lại cả khu vực rộng lớn đó, và huấn luyện những người này thích nghi lại với cuộc sống của con người. Người đứng đầu Vampire trước kia giờ phải phối hợp với LDC giám sát và theo dõi trực tiếp những con người này. Hai năm trôi qua, những người đầu tiên được phép hòa nhập đã được đưa ra khỏi rừng bắc và sống cùng con người phía ngoài, được kiểm tra sức khỏe và hỗ trợ việc làm cho đến khi thật sự có thể tiếp tục cuộc sống.

Cứ như thế, một mùa đông nữa lại trôi qua, cái lạnh khắc nghiệt trong hòa bình lại trở nên thơ mộng, bầu trời u ám cũng chỉ là một hiện tượng tự nhiên. Không còn luồng khí lạnh lẽo buốt giá, không còn cảnh tượng tối tăm mang mối nguy từ loài sinh vật khát máu, cũng chẳng còn sự đe dọa nào từ cực bắc Faraway.

Rồi đến mùa xuân, khi những tia nắng đầu tiên chiếu xuống mảnh đất hoa lệ, Sarad rực lên sắc màu kiều diễm của năm mới, bình lặng lâu dài vẫn cứ tiếp diễn.

Mà Gloria Collins vẫn chưa tỉnh lại.

Cả tinh thần và thể chất của cô đã bị tổn thương nặng nề, một mình chịu đựng sức ép khủng khiếp từ một tập hợp sức mạnh siêu nhiên, liều mạng đến như vậy và chẳng mong mình còn sống sót. Một cơ thể như vừa thoát khỏi giai đoạn ngủ đông, chẳng biết đến bao giờ mới có thể hoàn toàn hồi phục.

Những năm này liên tục theo dõi từng biến chuyển trong sức khỏe của con gái, Dan đã muốn tìm mọi cách hỗ trợ cho chức năng nhiều nhất có thể. Các chỉ số mấy tháng gần đây đã trở về bình thường, mọi xét nghiệm đều đã rất ổn, nhưng Glo vẫn cứ nằm đó, như đang chìm trong giấc ngủ sâu, như muốn từ bỏ hiện thực và không muốn thức dậy.

Ley nói rằng sau ngày đó hào quang đã biến mất, không còn thứ duy trì sinh khí và sự sống bình thường của con người, nên có thể sẽ không tỉnh dậy được nữa, hoặc là phải chờ vào một kì tích nào đó tạo dựng lại hào quang.

Nhưng không ai biết, liệu kì tích đó có xảy ra hay không.


“Tỉnh lại đi nào, con gái.

Mở mắt ra, nhìn ba mẹ đi.

Con còn đang chờ đợi điều gì sao?”

* *

“Em có một dự án mới muốn xin cấp phép, anh xem qua đi.”

Lam chạy theo những bước chân vội vã của Saig, vừa nói vừa đưa tập bản thảo ra trước mặt. Anh nhận lấy nó, lướt qua một lượt rồi trả lại:

“Ừ. Tôi sẽ báo lên LDC, tôi đến gặp đại diện LDC bây giờ đây.”

Kết luận chớp nhoáng của anh khiến cho Lam cảm thấy không yên tâm, dù chẳng phải lần đầu, dù cậu ta cũng biết rằng anh chỉ cần lật qua vài trang là đủ hiểu, nhưng vẫn cố chạy theo cùng và tiếp tục nói, sợ rằng anh đã bỏ sót mất những vấn đề quan trọng của dự án này:

“Vấn đề nghiên cứu lần này là sức khỏe sinh sản của “con người mới”, là mối quan tâm trên hết của rất nhiều người, vì trong số chúng ta còn khá nhiều trẻ con và người trẻ.”

Saig khẽ gật đầu, bước thẳng ra phía ngoài, đáp lại ngắn gọn:

“Tôi biết rồi.”

Lam đứng lại trước xe nhìn anh bước lên cùng một vài người khác, khe khẽ thở dài, chợt bật ra một lời không định nói:

“Em cũng muốn ra ngoài kia.”

Nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Saig, cậu lại liền từ bỏ:

“Haiz. Mà thôi, đến anh cũng còn bị giới hạn hoạt động mà.” - Cậu ta lùi ra xa chiếc xe, nhìn anh mở cửa bước vào, vẫn cố nói những lời cuối như thể cố tình muốn khiêu khích. - “Có khá nhiều người đủ điều kiện hòa nhập rồi mà họ vẫn làm chặt quá nhỉ. Hay là… họ chỉ muốn kiểm soát anh thôi?”

Nhưng anh chẳng quan tâm đến nữa. Chiếc xe rời khỏi lâu đài. đi qua khu rừng phía bắc và hòa vào làn đường đông đúc của “thế giới bình thường”.

Anh có một cuộc họp định kì với LDC, mỗi tháng một lần, để cập nhật tình hình và báo cáo hoạt động của “con người mới” trong này, đề cử những người đủ điều kiện và đưa họ ra ngoài, bàn giao cho những người quản lí của LDC. Tuy rằng anh là người duy nhất được qua lại liên tục giữa hai phía, nhưng quãng đường được phép đi chỉ có một, là từ rừng bắc đến trụ sở chính của LDC ở Sarad và ngược lại. Anh mất đi sự tự do trước kia, hai năm nay cũng chẳng thể đi đâu xa quá. Anh không thấy mình có vấn đề gì với sự kiểm soát đó, vẫn luôn cho rằng đó là điều tất nhiên LDC phải làm để giám sát tất cả con người mới.

Nhưng hôm nay sau khi nghe lời Lam nói, anh lại chợt nhận ra.

Có khi nào LDC thật sự chỉ đang muốn kiểm soát anh?

Phải chăng họ đang giấu anh điều gì?

Một điều mà biết chắc anh sẽ quan tâm?



Buổi họp kết thúc tốt đẹp và nhanh chóng như mọi lần khác. Anh lại được dẫn ra tận cửa và đẩy lên xe. Họ không định để anh đi đến bất cứ nơi nào khác. Nhưng lần này, anh sẽ không nghe lời nữa.

Mặt trời bị che lấp bởi những dãy nhà cao tầng, một ngày nữa đã trôi qua, Sarad giờ tan tầm lên đèn sáng rực và rộn rã tiếng xe cộ. Saig liếc mắt qua những hàng người nối đuôi nhau đi trên con đường tấp nập, quay đầu nhìn người đại diện vẫn đang đứng ngay cạnh chờ cho anh bước vào xe, lên tiếng nói:

“Tôi để quên đồ rồi.”

Saig bước vào tòa nhà LDC một lần nữa, nhưng không phải để lấy đồ để quên, mà để trốn khỏi tầm mắt của những người giám sát mà rẽ sang một hướng khác.

Anh muốn tìm đến bệnh viện SF.

Anh không có bất cứ thông tin nào, cũng không thể tự chạy đến đó như ngày còn là Vampire, nhưng những khó khăn này chẳng là gì so với quyết tâm của anh cả. Anh tìm đến một phương tiện công cộng của những con người bình thường mà trước giờ chưa từng nghĩ sẽ phải dùng đến, một chiếc xe bus đón khách tại bến và trả về từng điểm cố định. Anh lần tìm từng tuyến đường, dựa theo trí nhớ về những thông tin cũ, chọn địa điểm xuống xe là một quận, mang tên Isaiah.

Và bệnh viện SF cuối cùng đã hiện ra trước mắt.

Đã đến tận đây rồi, anh không thể cứ thế mà quay về được.



“Hôm nay thế nào rồi?”

“Vẫn ổn ạ. Ngài viện trưởng đừng lo quá, các bác sĩ đều đang theo dõi chặt tình trạng của cô ấy mà.”

“Phản xạ đều đã trở lại, nhưng vẫn không hồi phục ý thức. Giai đoạn này rất quan trọng nên cô hãy chú ý nhé.”

“Vâng, ngài yên tâm.”

Những tiếng nói loáng thoáng phát ra từ trong phòng chăm sóc đặc biệt, Saig đứng phía ngoài im lặng che giấu mọi cử động và tránh gây sự chú ý cho hai người trong kia. Dan vẫn đang trao đổi với điều dưỡng về tình trạng của Glo, dặn dò những lời lặp lại hàng ngày, nhưng với Saig lại là những điều anh chưa từng được biết. Tình trạng của Glo hai năm qua, những biến chuyển tích cực mà cơ thể cô đang trải qua, những tiên lượng lạc quan và cả những nguy cơ đáng ngại, về việc chờ đợi một kì tích để hào quang tạo dựng lại, để cơ thể thu hồi sinh khí và sống lại một lần nữa.

Anh lắng nghe từng lời và ghim chặt lại trong đầu. Từng đó thông tin chẳng thể thỏa mãn nỗi nhớ và lo lắng trong lòng. Anh cứ nghĩ mình đủ nghị lực để chờ đợi ở nơi xa, nhưng rốt cuộc khi chỉ còn cách người có vài bước chân, lại muốn lao đến cạnh bên ngay lập tức.

Tự đấu tranh với mong muốn mãnh liệt trong lòng không biết bao nhiêu lâu, cho đến khi cuộc nói chuyện phía trong đã dừng lại, anh vẫn chưa dám quyết định. Giờ này có lẽ người ta đã phát hiện ra anh chưa về, và chắc hẳn đã cho người đi tìm rồi. Nhưng anh không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến họ nữa.

Dan đã rời đi, và người điều dưỡng kia cũng vừa ra ngoài. Glo chỉ còn lại một mình trong phòng, không gian tĩnh lặng tuyệt đối càng thúc giục anh không thể đứng mãi ở đây.

Và rốt cuộc, anh đã bước đến bên cạnh Glo.

Cô nằm bất động trên chiếc giường trải ga trắng, hơi thở nhẹ nhàng hiện lên giữa yên ắng, khuôn mặt tĩnh lặng bình thản và hai mắt nhắm chặt không lay động. Cô không giống một người bệnh đã hôn mê hai năm, mà chỉ như đang chìm vào giấc ngủ, nghỉ ngơi trong thanh thản sau bao ngày mệt mỏi.

Anh khẽ khàng ngồi xuống bên giường, ngập ngừng đưa bàn tay vuốt lọn tóc vừa vương trên trán cô, mái tóc tối màu vẫn ánh lên màu xanh mê hoặc dưới ánh đèn điện êm dịu. Anh thở dài, khẽ thì thầm, nói với cô và cũng như tự nói với chính mình:

“Hai năm rồi đấy, Glo. Ngày này hai năm trước, là ngày em bắt đầu rời xa anh.”

“Em vẫn không khác gì cả, vẫn nằm đây. Em không biết quanh mình đã diễn ra những gì phải không?”

Anh chạm nhẹ bàn tay bất động của Glo, bàn tay lạnh lẽo vì nhiệt độ ngoài trời như được truyền thêm hơi ấm từ tay cô.

“Mọi thứ đúng như tính toán của em. Tất cả đang tiến triển rất tốt. Anh đã cố gắng suốt những ngày tháng đó, vì đó là điều em muốn.”

“Anh đã làm theo lời em, nhưng em lại không thể tận mắt chứng kiến.”

Anh siết chặt bàn tay cô, miết qua chiếc nhẫn vẫn yên vị nằm đó như thứ tình cảm hai năm qua không suy chuyển, lời nói nghẹn lại và nhỏ dần, bất lực trong lòng dâng cao cùng nỗi đau lòng không thể dứt.

“Sao em vẫn chưa tỉnh lại?”

“Em nói muốn tiếp tục ở bên anh, mà tại sao vẫn còn nằm đây?”

Lời nói đơn độc rơi vào tĩnh lặng vô tận. Không có lời nào được đáp lại.

Cũng chẳng có ai trả lời được câu hỏi này.

* *
*

“Đây là kết quả mới nhất của nghiên cứu sức khỏe sinh sản, tiến triển đều thuận lợi cả, đánh giá sơ bộ có 90% con người mới có sức khỏe sinh sản bình thường.”

Saig nhận lấy tập giấy từ tay Lam, đọc qua vài điểm quan trọng rồi trả lại. Anh quay về với công việc trước mặt, không đáp cậu ta thêm lời nào. Im lặng một hồi như vậy cho đến khi Lam đã định rời đi để tiếp tục công việc dưới phòng thí nghiệm, anh lại bất chợt lên tiếng:

“Cậu muốn hòa nhập phải không?”

“À… vâng?”

Lam bối rối đáp lời, mất vài giây sắp xếp mới hiểu anh đang muốn nhắc đến chuyện gì.

“Nhưng em vẫn muốn ở lại đây nghiên cứu, mà… cũng muốn ra ngoài…”

Cậu ta gãi đầu ngập ngừng, không biết nên trình bày thế nào cho anh hiểu. Nhưng Saig vốn dĩ đã biết ý định của cậu ta từ lâu, nghe câu trả lời này liền đưa ra một đề nghị bất ngờ:

“LDC có chương trình đưa người ra nước ngoài để học tập và nghiên cứu. Cậu đủ điều kiện rồi, có muốn đi không?’

Lam sững người trong giây lát, nhìn anh đầy ngờ vực, và rồi căng thẳng hỏi lại:

“Anh muốn đuổi em đi phải không?”

“Cậu cũng không muốn ở lại tòa lâu đài nhàm chán này nữa mà.”

Lam khe khẽ thở dài, đặt tập giấy xuống bàn rồi kéo chiếc ghế trước mặt, muốn ngồi xuống nói cho rõ ràng, nhưng rốt cuộc vẫn đứng đó, nhìn xuống sự bình thản của anh bằng ánh mắt mang nhiều phần thất vọng:

“Bao lâu nay anh vẫn không tin tưởng em phải không? Vẫn muốn đẩy em đi để bớt được một nỗi lo.”

Saig ngẩng đầu nhìn cậu ta, nhíu mày nhìn thái độ căng thẳng kia. Thời điểm này cho dù cậu ta có phải nỗi lo hay không thì cũng chẳng mấy ảnh hưởng đến anh, vì anh không làm việc độc lập, mà trên anh còn có LDC giám sát. Anh được LDC mặc định là trung gian kết nối giữa họ và con người mới, dù có làm tốt hay không thì vẫn chỉ có anh là người duy nhất gánh trách nhiệm đó.

“Tôi cho cậu đi là vì biết Faraway không đủ thỏa mãn cậu.”

Vì biết nếu còn bị giới hạn và kìm hãm bởi anh, cậu ta sẽ có ngày lật mặt một lần nữa.

Bởi vậy, để cho Lam tự do phát triển chính là phương án tốt nhất cho cả hai.

Anh đáp lại một lời ngắn gọn, rồi lại tiếp tục làm việc, để Lam trơ trọi đứng đó mà chẳng thể cãi lại được gì nữa. Cậu ta thở dài đầy phiền não, bất chợt chuyển chủ đề, nhắc đến một chuyện anh không thể không quan tâm, khiến cho anh trong phút chốc mang đầy đề phòng.

“Gloria Collins tỉnh lại rồi.”

Anh giật mình ngẩng đầu, sự kinh ngạc không thể giấu khỏi nét mặt, và anh tập trung vào từng cử chỉ của Lam như muốn kiểm tra chắc chắn xem cậu ta có đang bịa chuyện để làm anh xao nhãng hay không.

“Đừng nhìn em như thế. Em có định lừa anh đâu. Tỉnh được một tuần rồi, mà bệnh viện giấu kĩ quá nên ít người biết. Em cũng vừa mới nghe được từ những người cùng viện thôi.”

Ánh mắt căng thẳng của anh vẫn duy trì không đổi, khiến cho Lam áp lực đến nỗi phải quay đi nơi khác để né tránh. Cậu ta chợt gật đầu đầy cam chịu:

“Em sẽ đi. Em sẽ ra nước ngoài, theo ý anh đó. Anh nói đúng, như vậy sẽ tốt hơn.”

Cậu ta còn nói thêm một vài lời nữa, ngoan ngoãn chấp nhận đề nghị khi nãy của anh. Nhưng anh không còn nghe được hết nữa rồi. Thông tin vừa được nhận khiến cho tâm trí anh hỗn loạn đến nỗi quên mất mọi thứ khác. Một tuần trước, cũng là khoảng thời gian anh lén tìm đến bệnh viện SF. Cô ấy đã tỉnh lại khi nào? Sau khi anh rời đi? Hay là… từ trước đó?

Anh không biết, và cũng chẳng thể ngăn mình nghĩ đến điều đó.

Một tia sáng hiện lên giữa những dằn vặt mờ mịt, đánh thức anh từ cơn mơ tối tăm.

Rốt cuộc, cũng chờ được đến ngày này.
 

Gloriiallyy

Ed’s ♥
Staff member
Moderator
UEE Translation Team
Paparazzi
Chương 60: Kết quả của mọi nỗ lực

“Xin chàoo cô gái Glo, hôm nay sao rồii?!”

“Sao rồi Glo của tôi, đã thấy ổn hơn chưa?”

Không gian bình lặng của phòng bệnh trong phút chốc bị làm cho hỗn loạn bởi sự xuất hiện của hai cô gái rộn ràng này. Grey và Ruby xách theo rất nhiều đồ ăn lao vào trong, chạy thẳng đến bên giường Glo mà hỏi han tới tấp. Dan đứng cạnh cũng chẳng thể chen vào giữa cuộc gặp mặt náo loạn này được, còn Glo, chỉ biết cười trừ đáp lại những câu hỏi dồn dập, vẫy vẫy tay cho cả hai bình tĩnh lại, rồi khe khẽ thở dài:

“Tôi đang tận hưởng yên tĩnh thì hai cô vào làm loạn hết cả bệnh viện của người ta rồi.”

“Thôi mà, chúng tôi lo cho cô mà.” - Ruby túm lấy bàn tay cô, vỗ nhẹ rồi sốt ruột hỏi tiếp. - “Cô thấy thế nào, không vấn đề gì chứ?”

Glo gật đầu, kéo tấm chăn ra và xoay người hạ chân xuống đất, đung đưa bàn chân và đáp lại đầy tự hào:

“Ổn mà. Tôi sắp tự đi được rồi đó, thấy giỏi không?”

“Hồi phục lẹ ghê nhỉ. Mới có hai tuần thôi mà sắp trở về bình thường rồi đó. Đúng là được phục hồi bằng thiết bị tốt nhất nó phải khác, nhỉ.”

“Gì thế Grey, cô phủ nhận cố gắng của tôi đó hả? Bao nhiêu nỗ lực chăm chỉ tập luyện từng ngày đó.”

Grey bật cười, bất chợt liếc nhìn Glo từ trên xuống dưới, rồi bày ra nụ cười nguy hiểm cùng bộ mặt đùa cợt, ghé gần cô nói lời như trêu chọc:

“Rồi, biết rồi. Sốt ruột vì muốn chạy đến với người yêu chứ gì.”

Lời vạch trần tâm tư này khiến cho Glo đứng hình trong phút chốc. Cô tròn mắt nhìn lời lẽ kì cục của Grey, rồi khó xử đánh mắt về phía Dan, như thể nhắc nhở Grey đừng có nói linh tinh không đúng chỗ như thế. Mặc dù… đúng là cô cũng có vài suy nghĩ như thế thật…

“Xin lỗi, tôi quên mất.”

Grey thì thầm với cô, vẻ mặt đầy hối lỗi và ngại ngùng tránh khỏi cái nhìn của Dan. Nhưng có lẽ vì nhận ra sự có mặt của mình không thích hợp với cuộc nói chuyện này, Dan chỉ nhẹ nhàng đứng dậy, chào một câu rồi bước ra ngoài.

“Nhưng mà này Glo, cô vẫn định tiếp tục… hả?”

Ruby lên tiếng sau khi Dan vừa rời đi. Glo nghe câu hỏi này đã lập tức hiểu ra, nhưng vẫn hỏi lại trong tiếng cười ngại ngùng:

“Tiếp tục gì?” - Rồi lập tức chuyển sự chú ý của cả hai khỏi câu chuyện của mình. - “Còn hai cô thì sao? Hai năm vừa rồi không có khó khăn gì chứ?”

Hai người kia không kịp giữ lại chủ đề muốn hỏi cố cho rõ, im lặng nhìn nhau một lát, rồi cuối cùng vẫn đành buông tha cho Glo:

“Cái cô gái này, đang hỏi cô cơ mà. Tôi thì có gì mới đâu, vẫn làm trong phòng IT của LDC và chờ cô về làm đồng nghiệp tiếp.” - Grey đáp lời trước tiên, đặt tay lên vai Glo đầy tin tưởng.

Rồi Ruby cũng nói:

“Tôi cũng vậy. Ba mẹ ở Saderk cũng mong tôi về lắm, nhưng tôi còn phải ở đây với Glo chứ. Lúc trước tự hứa là ít nhất cũng phải chờ cô tỉnh lại đã rồi mới rời Sarad, giờ ở đây quen rồi, lại thấy xa nhà cũng không phải vấn đề gì.”

Một nỗi yên tâm vô cùng xuất hiện trong lòng cô, Glo giữ tay cả hai, gật đầu trong vui sướng hiện rõ trên nét mặt:

“Phải đấy, nên thế. Chờ tôi đi làm, chúng ta sẽ tiếp tục làm đồng nghiệp.”

Chờ khi những tàn dư của cuộc chiến ngày đó không còn là nỗi đau đớn với con người nơi đây

Chờ khi mọi thứ trở lại như cũ, bình yên này sẽ thật sự có ý nghĩa.



“Được rồi ạ, con tự đi được mà mẹ.”

Glo rời khỏi tay Ley, chậm chạp bước từng bước tiến về phía trước. Việc tập luyện phục hồi chức năng tiến triển rất nhanh, và Glo ngày nào cũng chăm chỉ cố gắng, tuân thủ tuyệt đối những lời dặn của ba cũng như của bác sĩ điều trị. Cô tự nhủ với bản thân mình rằng, bao nhiêu khó khăn như thế còn có thể vượt qua, thì chừng này đã là gì.

Ley cẩn thận quan sát Glo, chú ý đến từng bước chân cô vì sợ cô sẽ không giữ được thăng bằng, nhìn thấy cô vừa chững lại một nhịp đã vội đưa tay muốn đỡ. Glo nhận thấy sự căng thẳng này của mẹ, khẽ mỉm cười trấn an:

“Con vừa đi vừa nghỉ được mà.” - Rồi cô chỉ vào chiếc ghế đá dưới gốc cây. - “Con đi đến đó rồi ngồi nghỉ một lát là được.”

Bầu trời quang đãng đầu tháng hai chiếu xuống những hạt nắng vàng ấm áp, vương trên những chiếc lá xanh tươi dịu nhẹ. Hoa cỏ sinh sôi nở rộ đủ sắc màu rực rỡ, cảnh vật mang hơi thở bình yên gieo vào tâm trí niềm hạnh phúc nhẹ nhàng.

“Mẹ.” - Glo bất chợt lên tiếng, quay sang phía Ley hỏi nhỏ. - “Từ lúc con tỉnh lại đến giờ mẹ vẫn chưa nói. Hào quang của con bây giờ màu gì thế ạ?”

Ley quay đầu nhìn cô, chững lại giây lát, nhớ lại hình ảnh đầu tiên được thấy khi Glo vừa mở mắt. Khi đó, chẳng cần phải nheo mắt, Ley vẫn thấy được quanh người Glo ẩn hiện một luồng sáng dịu nhẹ, bùng lên bất ngờ như cách mà ý thức của cô trở lại, rồi lặn dần đi và trở thành ánh hào quang bình thường hơn bao giờ hết.

“Màu trắng. Giống như ba con.”

Ley như vừa thở hắt ra một tiếng nhẹ nhõm. Cuối cùng thì Glo cũng đã thật sự trở thành người bình thường, không mang trong người bất cứ dấu hiệu kì lạ nào nữa. Nỗi lo bao năm qua cuối cùng cũng đã kết thúc như thế.

“Vậy là ổn rồi, phải không ạ? Vậy là rốt cuộc thì tất cả những quyết định của ba mẹ, đều là đúng đắn hết.”

Ley khẽ gật đầu, chấp nhận sự thật tích cực đã cố gắng chối bỏ bao lâu nay.

Quyết định sinh ra con, nuôi dạy con có đủ khả năng tự lập.

Quyết định đứng phía sau con, để con tự mình lựa chọn vận mệnh của chính mình.


Chẳng mong cầu điều gì xa xôi, chỉ mong rằng mọi quyết định của cuộc đời đều là đúng đắn.

Chẳng thể biết trước tương lai, chỉ mong đến cuối cùng mọi cố gắng đều có kết quả.



Glo ngồi lại một mình trên chiếc ghế đá ngoài sân bệnh viện, sự vắng vẻ giữa trưa khiến đầu óc cô thư giãn hơn phần nào.

Cô đã trải qua đủ thứ chuyện chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, phải tự mình đưa ra những quyết định khó khăn nhất của cuộc đời hai mươi hai năm. Một con người bất thường, vô tình phải gánh trên vai nhiệm vụ khó khăn. Một người quan trọng, sinh ra vào thời điểm căng thẳng của cuộc chiến. Sự sắp đặt này khiến cho cô mệt mỏi, cũng khiến cô nhận ra nỗ lực của mình phi thường đến nhường nào.

Cơn gió nhẹ lướt qua thân thể, lớp áo mỏng manh không đủ giữ ấm khiến người cô khẽ run lên vì lạnh, nhưng trong đầu tự động gợi lại một kí ức quen thuộc, một cảm giác dễ chịu của những ngày còn mang trong mình pháp lực và khả năng cảm nhận nguyên khí. Nếu là ngày đó, cô đã lập tức nhận ra luồng khí này là gì.

Nhưng bây giờ thì không, cô chỉ biết đó là một cơn gió bình thường, mang đến mùi hương thanh mát của cây cỏ xung quanh. Có bất cứ thứ gì khác cũng chỉ là cô tưởng tượng ra thôi, và…

Dường như vừa có một sự biến chuyển trong không khí phía sau lưng cô, tiếng bước chân nhẹ nhàng lướt trên ngọn cỏ thấp, âm thanh thoáng qua của những cử động chậm chạp. Cô biết đó là dấu hiệu của sự xuất hiện một con người, được nhận ra nhờ những giác quan thông thường, nhưng lại vẫn khiến cô thấy sốt ruột kì lạ.

Glo quay đầu nhìn về sau, và lập tức hiểu được tại sao mình lại nóng lòng đến thế.

Một người đứng ngay trước mặt, ánh mắt phức tạp từ nơi xa xăm hướng đến cô đầy mong chờ. Đôi mắt xanh ánh lên cái nhìn hi vọng và mang những cảm xúc kìm nén, nhẹ nhõm mà cũng đầy đau thương. Mái tóc nâu đậm màu gợn lên trước cơn gió nhẹ, vương trên khuôn mặt vừa khẽ mỉm cười.

Một khuôn mặt quen thuộc, nhưng với ấn tượng hoàn toàn khác. Mất đi sự nổi bật đặc trưng, nhưng vẫn thu hút đến không thể rời mắt.

Một người hai năm không gặp, tưởng là sẽ còn chưa thể gặp, bất chợt xuất hiện trước mặt cô, đưa tay về phía cô, và giọng nói nghẹn ngào vang lên như tia sáng mới giữa tâm trí ảm đạm:

"Cuối cùng anh cũng được gặp em rồi."

Glo ngỡ ngàng nhìn anh, không còn lời nào diễn tả cảm xúc hiện tại của mình, cũng không biết đáp lại anh thế nào. Cô chống tay vào thành ghế từ từ đứng dậy, chững lại trong giây lát vì quá nhiều thứ xúc cảm dồn dập, cô không cả kịp nhận ra tình huống gì đang xảy đến với mình.

Cho đến khi, anh tiến lại gần cô hơn nữa.

Khuôn mặt rạng rỡ bật cười trong vô thức.

Và chẳng còn lưỡng lự, lao tới ôm lấy anh.

"Cuối cùng thì lại được gặp anh rồi."

Mất đến hai năm mới lại được gặp mặt, mất một quãng đường dài tưởng như vô tận mới có thể nắm tay anh.

Chúng ta đã cố gắng đến thế, mà tưởng rằng chẳng thể tiến đến gần nhau hơn.

Chúng ta đã từng tuyệt vọng, vì nghĩ rằng đã thật sự rời xa nhau rồi.

Những đau khổ cứ nghĩ còn tiếp diễn, đến lúc này đã thật sự bay đi theo gió, đã tan biến cùng đợt tuyết cuối cùng của mùa đông lạnh giá kia.

Anh siết chặt vòng tay, cúi đầu thì thầm với cô tâm tư đã kìm nén trong lòng bao ngày tháng.

"Cảm ơn em, vì đã trở lại."

Cô níu chặt lấy anh, cảm nhận sự ấm áp và hạnh phúc tận cùng.

Những thứ khác đều không còn quan trọng nữa.

Vì sự chờ đợi này là xứng đáng,

vì chúng ta đã thật sự nỗ lực.

Nỗ lực xóa bỏ khoảng cách giữa những kẻ bất thường.

* *
*

Mọi câu chuyện đều có điểm khởi đầu. Mọi truyền thuyết đều có nguồn gốc tạo thành từ xa xưa.

Mảnh đất này tồn tại vài ngàn năm, đã được con người thêu dệt nên hàng ngàn câu chuyện.

Có những câu chuyện về loài sinh vật huyền bí chưa ai từng được thấy, có những câu chuyện về giống loài bí ẩn hòa lẫn vào thế giới con người.

Trong số đó, chắc hẳn câu chuyện mà người ta hứng thú nhất, là về một loài sinh vật khát máu mang tên Vampire, hay là ma cà rồng.

Nhưng loài sinh vật này, không còn tồn tại nữa.

Vampire đã biến mất hoàn toàn vào một ngày tuyết tan lạnh lẽo.

Chúng trở về làm con người dưới sự bảo vệ của một thế lực.

Và xóa ranh giới với con người,

tiếp tục cuộc đời ngắn ngủi.


End.
 

Gloriiallyy

Ed’s ♥
Staff member
Moderator
UEE Translation Team
Paparazzi
Lời kết

BÍ MẬT GIA TỘC

Tổng thời gian: 18.10.2016 – 21.6.2022
Rewrite bản mới nhất: 12.6.2021 – 21.6.2022

b1ten.png

Hành trình 5 năm rưỡi, cuối cùng đã kết thúc.

Có thể nói đây là một dự án mình đã vô cùng kiên trì, sau khi chỉnh sửa cả tình tiết nhỏ lẫn nội dung lớn, cân nhắc cái kết không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng có thể đến được đích.

Lần đầu nó xuất hiện là ngày 1 tháng 11 năm 2016, ngày mình mới 17 tuổi. Mình đã bắt đầu BMGT như một món quà gửi đến một tập thể có những người thân thuộc nhất của mình ở MN12CS – một tập thể mang tên “Vampire family – VF”. Mục đích ban đầu chỉ là viết một câu chuyện có nhân vật trong VF, nội dung không để ý đến nhiều lắm, viết là viết thôi, còn chẳng dự định trước mình định viết cái gì.

Phiên bản đầu tiên này kéo dài cho đến khi MN12CS sập, nếu nhớ không nhầm thì nó có 7 chương. Sau khi không còn MN12CS để update nữa, mình đã giữ nó lại một chỗ.

Cho đến tháng 4 năm 2019, khi tham gia Etruyen, mình lại một lần nữa khởi động lại nó. Tức là viết tiếp theo phiên bản cũ.
Kéo dài đến chương 18, mình quyết định chỉnh sửa lại toàn bộ.


Nói thật là mình cũng chả nhớ mình đã sửa những gì nữa = )) Lúc này nhận thức được phiên bản 2016 có nhiều thứ vô lí quá, BMGT không còn chỉ là quà tặng cho VF nữa rồi, mà nó là một dự án mình theo đuổi đến mấy năm, nên mình không muốn làm nó qua loa.

Sau khi sửa xong một lượt, mình bị mắc ở một chương ngoại truyện. Mắc kẹt ở đây rất lâu, không có cách nào viết tiếp được, và để rồi cuối cùng bị chững đến năm 2021.

Tức là cách đây hơn 1 năm. Mình đã quyết định viết lại toàn bộ. Dựa trên cốt truyện cũ, mình thay đổi tuổi nhân vật, tăng lên 22, cũng là bằng tuổi mình năm 2021 = )) Mình sửa lại tất cả những thứ không vừa mắt, để bản thân có hứng thú nhiều hơn. Rồi thế là phiên bản này ra đời.

Và cuối cùng, sau 1 năm rewrite, mình đã chính thức hoàn thành nó.

Cho đến lúc này khi nhìn lại 60 chương chính truyện, mình vẫn cảm thấy nó khá loạn và rất nhiều thứ không hài lòng. Nhưng rồi sau cùng lại tự nhủ với mình rằng, mọi thứ đã xong rồi, và chẳng có gì là hoàn hảo cả, nên không cần thiết phải suy nghĩ quá nhiều về nó nữa = ))

Bản rewrite 2021 này mất khoảng 1 năm để hoàn thành, ngày đầu quyết định viết lại hoàn toàn và dựng lại cốt truyện là từ tháng 6 năm ngoái. Thời gian viết tập trung là 6 tháng gần đây, từ tháng 12 năm 2021, kéo dài đến tháng 6 năm 2022. Mình đã kết thúc dự án này vào đêm ngày 21 tháng 6. Và khi đăng lại trên wordpress, BMGT bắt đầu vào 14 tháng 12, và kết thúc vào 28 tháng 6. Có thể bạn không để ý, nhưng đó là ngày sinh của 2 nhân vật chính, cũng là những cột mốc quan trọng của truyện. Đăng ở đây thì chậm hơn xíu vì để đăng hết 60 chương cũng tốn thời gian quá :v.

Chính mình còn không dám mơ đến ngày này, ngày được đặt chữ “End” cuối truyện, được viết những dòng này, và đóng lại một dự án dài hạn mang cả linh hồn chưa từng muốn buông bỏ.



Cảm ơn vì bạn đã đọc những dòng này.

Cảm ơn VF và tất cả mọi người.

Cảm ơn mọi cố gắng của chính mình.

Chúc mừng Bí Mật Gia Tộc [chính truyện] chính thức kết thúc.

Chúc mừng kết quả của nỗ lực.

Tác giả

Glorially
 
Last edited:
Top