Cảm giác sau khi tỉnh dậy là sảng khoái, như thói quen, nàng vuốt vuốt xuống vùng bụng.
-Aaa.. - Nàng thét lên kinh hãi!
-Cô nương có chuyện gì vậy? - Thiếu niên nghe tiếng la chói tai liền hô lớn bỏ dở việc đang làm chạy vào lều tranh.
-Bụng… bụng… bụng ta… đâu rồi?
Nàng vẫn đang đặt tay lên bụng, miệng lắp bắp không nói thành câu, đôi mắt đẹp mở lớn như vừa thấy một việc không thể tin tưởng.
Thiếu niên thở dài nhẹ nhõm, hắn tưởng cô gái xảy ra chuyện gì đó lớn nữa chứ!
Hắn mỉm cười rồi giải thích:
-À, cô nương đừng lo, ta hôm qua bắt mạch cho cô và… quan sát một lúc thì thấy cô nương đã nhiễm chướng khí kỳ lạ, chướng khí này lưu ở bụng và khiến cho bụng của cô phình lớn như vậy!
-Ta liền sắc một thang thuống trộn vào bát cháo để cho cô dùng.
-Ngươi xác định.. xác định không phải thai ma chứ? - Đào run rẩy nói.
-Thai ma gì trời, ai nói với cô nương cái đó là thai ma, thai ma mà ta có thể trục ra dễ dàng như vậy? Có phải ngày xưa cô nương thường xuyên đi vào chỗ nào đó như hang động hay rừng sâu?
Hắn đưa tay gãi cằm, nheo mắt hỏi.
-Ừm, có chuyện đó, ta ngày xưa thường vào động đá để hốt phân chim về bón ruộng… không lẽ là nó? - Đào vẻ mặt ngạc nhiên.
-Có thể, có một vài địa điểm độc khí rất dày đặc, người có thể trạng nhạy cảm rất dễ bị nhiễm, nhưng giờ thì ổn rồi- Hắn cười mỉm - chỉ cần vài thang thuốc nữa là cô nương sẽ khỏe trở lại.
-Cảm ơn ngươi… à mà ta còn chưa biết tên ngươi nữa?
-Cô nương cứ gọi là Vũ, còn cô nương?
-Ta tên là Đào, từ nay gọi ngươi là Vũ huynh có được không? - Đào cúi đầu, mặt nàng ửng hồng.
-Tùy cô nương, ta còn dở việc cô nương cứ nằm nghỉ đi nhé! - Hắn buông một câu rồi lại đi mất, để lại nàng ở đó xụ mặt.
***
Đêm buông xuống lặng lẽ, như người tình đơn phương của muôn loài, hóa giải những mệt mỏi của một ngày sống. Đêm không than vãn, và có thể sự im lặng là một lời tâm sự đặc biệt.
Vũ đốt một đống lửa lớn phía ngoài túp lều tranh để chống muỗi và thú dại.
Xung quanh đống lửa hắn cắm vài chiếc que nứa đã vót nhỏ, xiên những thứ đồ ăn đang tỏa ra mùi thơm nức mũi.
Nấm rừng, cá suối… Những đồ ăn đó làm Đào, người đang ngồi bên kia đống lửa lén nuốt từng ngụm nước miếng.
-Của cô nương, của ta. - Vũ rút những que xiên đầy nấm rừng và cá nướng đã chín rồi cẩn thận rắc một chút gia vị lên trên, đưa cho nàng.
-Cảm ơn huynh…
Đào nhận lấy rồi bắt đầu cùng hắn ăn tối, nấm này thật ngon, nàng cắn từng miếng nhỏ một như sợ sẽ ăn hết. Tiếng nhai nuốt khe khẽ vang lên, hình như cả khu rừng này đều chỉ có tiếng nhai nuốt… làm nàng đỏ mặt, nàng đưa mắt nhìn qua Vũ thì thấy hắn vẫn điềm nhiên tận hưởng đồ ăn. Nàng mới khẽ ho nhẹ phá tan sự im lặng.
-Huynh ở đây một mình hả?
Vũ vừa xé một miếng cá nướng trên que xiên cho vào miệng nhai ngấu nghiến vừa trả lời:
-Đúng rồi.
-Huynh… Huynh không còn người thân hay sao?
-Ta sao, từ bé đã không cha mẹ, ta được một bà cô nuôi lớn rồi sau này bà mất ta sống lang thang cho đến ngày gặp sư phụ của ta.
-Ồ, phép chữa bệnh là sư phụ của huynh truyền cho?
-Đúng rồi.
-Ừm..
Đào im lặng, đối phương có vẻ không hợp tác cho lắm, hoặc hắn ta vốn vô tâm như vậy.
-À, cô nương còn người thân không?
-Ta cũng đã mất hết người thân… - Đào nói đến đây thì dừng lại, đôi mắt hơi đỏ.
-Vì sao cô nương lại rơi xuống sông? Sẩy chân hay gì?
Vũ quệt miệng, tay cầm một hồ lô đựng nước đưa cho Đào.
Nàng đưa hai tay nhận lấy khẽ cúi đầu cảm ơn.
-Ta bị người trong làng xua đuổi, họ nghĩ rằng bệnh của ta là do ma quỷ làm ra. Ta cũng là cùng đường phải nhảy sông tự vẫn. - Khóe mắt nàng chảy xuống một dòng nước.
-Ài, cô nương đừng buồn bã, còn sống là được rồi, từ nay về sau phải sống thật tốt, tốt hơn quá khứ ngày xưa.
-Ừm.. ta biết rồi… Huynh có thể dạy ta chữa bệnh không? Ta muốn làm việc gì đó có ích sau này, giống như huynh. - Đào mỉm cười, nàng cười rạng rỡ như đóa hoa đang nở rộ.
-Có thể, qua vài hôm nữa đi, để cơ thể cô nương hồi phục rồi ta sẽ chỉ cô nương về y thuật.
Vũ nét mặt hưng phấn, trước giờ hắn chỉ là học trò cho nên chỉ cần liên tưởng đến phong thái làm sư phụ là trong lòng lại không nhịn được mong chờ…