Lúc ấy tôi đang đánh dở trận liên quân nên không để ý mess lắm. Cho nên đến khi phát hiện ra thì crush đã off từ năm phút trước rồi. Thế này thì cậu ấy sẽ nghĩ đến tôi với một tính cách chảnh chó mất! Đêm ấy tôi khóc ròng. (Bạn tui ấy, lúc mà không rep được inb crush chỉ kiểu "chết dở off mất rồi" chứ không nghĩ ngợi lăn lộn khóc lóc đâu. Cơ mà mỗi người mỗi tính, thế nên cậu nên giới thiệu về nhân vật kĩ hơn nhé)
Sáng hôm sau, khi mắt mũi còn chưa kịp mở (tôi) đã bị lôi dậy một cách phũ phàng nhất có thể.
- Ê, dậy đi mày! Hôm nay có tiết chào cờ đầu tiên ấy. Nhanh lên!
Lúc đó tôi thề là trái tim non nớt muốn rụng cả xuống. Cái giọng oang oang của con bạn nó như muốn đập thủng màng nhĩ của tôi ấy. Lạy trời, tôi chỉ muốn đập cho toè mỏ nó thôi. Tức lắm!
- Đây, đây, dậy liền! Đừng hét nữa!
Tôi hét trở lại. Lù dù bước chân xuống giường rồi ì ạch vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt.
Hai chục phút sau.
- Ừm hừm. (để một cái hắng giọng riêng thành một câu thoại có phần hơi thừa nhỉ?)
Tôi hắng giọng bước ra khỏi cửa. Nó giật mình thon thót.
- Ủa, đang viết gì vậy?
Ngó trái ngó phải, tôi tò mò khi nhìn thấy nó giấu cái gì đó vào trong túi áo khoác. Mặt nó đỏ rần rần. Hai bên vành tai cũng hồng hồng. Nó ấp úng:
- À, không có gì đâu. Mày xuống ăn sáng rồi còn đi học chứ.
Rồi nó quay phắt, đi thẳng về phía cửa. Điệu bộ ung dung, nó chẳng quay đầu lấy một lần.
Sáu giờ rưỡi.
Thôi chết, hôm nay là ngày 14/2 - lễ tình nhân (đoạn này có thể lòng vòng hơn chút nữa này. Cậu có thể dẫn dắt xem "tôi" đang làm gì, như thế nào, rồi phản ứng lúc nhớ ra,...). Tôi phải đến sớm để tặng quà cho crush nữa. Mong rằng cô ấy sẽ không giận tôi chuyện tối qua.
Không cả kịp ăn sáng, tôi kéo tay con bạn thân đang ăn ngon lành miếng bánh mì. Nó càu nhàu một lúc rồi cũng ngoan ngoãn ngồi đằng yên sau để tôi chở đi.
- Ê cu, sao vội vàng vậy? Còn một tiếng nữa mà.
Mặc kệ nó hỏi, tôi đạp như điên. Aish, nếu không phải đèo con lợn này thì tôi đã đến nơi từ lâu rồi!
***
Tôi là một cô nhóc có chút thừa cân. Chỉ là thừa một chút thôi mà. Mẹ tôi nói là gái lớn cần béo một chút mới xinh. Tôi là đứa con ngoan nên sẽ nghe lời mẹ. Tôi đã lớn và có một khoảng trời riêng của mình (Hai câu này chẳng liên quan đến nhau lắm nhỉ. Cậu có thể xuống dòng). Tôi thích thằng bạn thân từ lâu lắm rồi nhưng chưa dám mở lời. Tôi nghĩ, vào ngày 14/2 này, tôi sẽ cho cái thằng ngốc tử ấy biết về tình cảm của mình. Chẳng có socola hay là hoa, chỉ là một mảnh giấy được dán trên hộp sữa. Rất giản dị đúng không?
Sáng, tôi dậy từ rất sớm. Cụ thể lúc đó là năm rưỡi sáng, tôi díp mắt mũi vào để chuẩn bị quần áo đến trường hay hơn là một màn tỏ tình (Câu này lủng củng nhé, phần "chuẩn bị quần áo đến trường hay hơn là một màn tỏ tình". Chắc phải có ngắt nghỉ ở đâu đó chứ nhỉ, "chuẩn bị quần áo đến trường, hay đúng hơn là chuẩn bị cho một màn tỏ tình"?). Dù sao tôi cũng là con gái, nên chau chuốt một chút trong mắt crush mới phải.
Tôi vẫn diện đồng phục trường là váy kẻ caro và áo trắng tinh khôi. Nhưng hôm nay tôi mang giày mới - đôi adidas trắng giống của crush, và tết tóc một bên với dây buộc tóc trong (trông) rất xinh.
Khoảng sáu giờ tôi ra khỏi nhà và trên đường đến nhà thằng bạn thân hay là crush của tôi cũng không sai (câu này bị dài dòng nhé).
Tôi kéo hắn dậy một cách rất mạnh và hét um vào tai hắn. Hắn quả nhiên tỉnh giấc mau chóng và cáu giận hét trở lại vào mặt tôi. (nói mới nhớ, bạn này vào nhà bạn nam kia kiểu gì vậy?) Tôi mong rằng sẽ nhận được một ánh mắt khác thường ngày hoặc có thể là một lời khen.
- Ủa, đang viết gì vậy?
- À không có gì, mau xuống ăn sáng rồi còn đi học nữa chứ.
Tôi quay ngoắt đi. Không biết đâu, khi đi ngang qua hắn, nhịp hô hấp của tôi lại nhanh một cách đột ngột. Cái mùi dầu gội đầu cứ thoang thoảng bên cánh mũi. (Tui thích đoạn này này, đúng là crush ai thì chết đứ đừ cái mùi dầu gội)
Chỉ kịp có thể, tôi đã nhanh chóng ngồi yên ở đằng sau (ở đoạn trên bạn nam có kể bạn nữ còn càu nhàu một lúc cơ mà?). Hắn đạp như điên ở phía trước.
***
Khi tôi vừa đút hộp socola vào ngăn bàn của crush thì cô ấy cũng đến, tay nắm tay với một gã nam sinh mặt lạ hoắc. Hình như là trường ngoài. Dõi mắt về phía cổng trường, tôi thấy họ ôm nhau, cười rất tươi với nhau, lưu luyến, bịn rịn mãi cho đến khi trống trường vang lên. (mắt bạn này tinh thật, từ trong lớp mà nhìn xuống tận cổng trường rõ mồn một thế luôn)